Thursday, May 31, 2012

Cuốn phim xưa của Phạm Đình Đạt - Phần 1: Tiếc Của

 Lời phi lộ:  

Kính thưa thầy cô cùng các bạn thân mến. Trong ký ức về thời thơ mộng của tuổi học trò, em cảm thấy mình hạnh phúc vì đã được học tập, được vui chơi dưới mái trường thân thương ngày xưa ấy. Em đã tìm được những thước phim ghi lại bước đường học toán của em. Chất lượng phim không được tốt lắm, nhiều chỗ bị rè... Điều muốn nói của em là em xin mượn cảnh phim đó để được gặp lại bạn bè... để được nói chuyện riêng! Em xin quý thầy cô nhắc nhở rồi phạt em ngay nếu thấy em nói chuyện riêng nhiều quá... Em để hộp phấn ở đây! Xin quý thầy cô cứ ném ạ!

Em xin chân thành mong thầy cô cùng các bạn chia sẻ và giúp đỡ, cũng như bỏ qua những lỗi đáng tiếc của phim khi em quay lại không đúng theo ước muốn.

Tập 1:  TIẾC CỦA


Sân trường đỏ rực một màu hoa phượng. Vắng lặng! Các cánh cửa của hai dãy lớp học đều khép kín. Hai cánh cổng trường cũng được khoá lại. Trên mặt thành tường nối với cổng trường chạy về phía hàng cây muồng có hai học sinh nằm đọc sách... Đó là mùa hè năm 68, tôi học xong lớp đệ thất (6/1). Học bạ ghi môn toán của tôi là kém! kém! Thế là đi học thêm môn toán. Tôi và Vũ Văn Lai (học xong "Nhị thập tứ hiếu" nó được gọi là Lão Lai Tử) đi đăng ký học nhưng bị trễ phải chờ học đợt 2. Mỗi đợt cách nhau nửa tháng. Con đường học toán của tôi coi chừng không được suông sẻ! Chưa học toán nhưng lần đầu tôi biết đến những cuốn sách... đọc vào mê hơn làm toán. Theo sự chỉ dẫn của Lão Lai Tử tôi làm quen đến sách... truyện kiếm hiệp truyền kỳ: Nhất Dương Chỉ! Hay! Loại truyện chưởng này rất nhiều học sinh say mê. Nhưng mê đến mức luyện chưởng ở trong lớp thì không ai qua được sư phụ Hoàng Đức Linh (Linh khều) của lớp tôi. Cái gì đến phải đến! Môn toán năm lớp đệ lục vẫn là kém! và kém!

Năm lên đệ ngũ, có một thay đổi quan trọng trong tư duy làm toán của tôi. Người được tôi ghi dấu ấn vào đời là Đỗ Quang Tâm. Năm ấy, Tâm lên ngồi bàn đầu do mắt hắn bị cận, ngồi sát cạnh tôi ở phía ngoài để nhìn lên bảng cho rõ. Tôi luôn luôn ngồi bàn đầu vì thấp bé. Tôi còn bị gọi là Đạt con. Châu văn Đạt cao to là Đạt cha. Còn một Đạt nữa là Đạt râu nhưng... không thể Đạt râu được?! Vì khi ấy có xuống tắm picsin, khám hết người... lấy đâu ra râu mà đặt tên. Nó được giữ nguyên tên còn do cái tên đẹp: Phùng Tất Đạt! Ngay cái tên cũng dự báo phát tiết ra ngoài rồi! Trong một lần dạo chơi trên mạng, tôi đọc được bài bình thơ Như Thương của nhà văn Xuân Đỗ. Ông ta có khen tranh của hoạ sĩ Đạt. Phùng. Nó đấy! Phùng Tất Đạt đấy! Tôi đã có dịp ghé phòng tranh của nó (lúc đó chưa có quán Văn). Phòng tranh nhỏ hẹp, bừa bãi giấy vẽ cuộn tròn, cái xếp đứng, cái thì nằm la liệt không có trật tự gì cả. Khoảng trống rộng nhất trong phòng là chỗ nó ngồi vẽ. Chỉ có những bức tranh đang vẽ thì sạch, còn xung quanh bẩn khủng khiếp... không có chỗ nào mà không dính màu vẽ. Đáng khen cho mấy bà vợ! Nuôi chồng hoạ sĩ khổ nhọc hơn mấy ông chồng làm thơ nhiều. Nhà thơ lâu lâu còn có bài "Thương vợ" làm an ủi. Còn ông hoạ sĩ thì... không biết đâu!
Mấy năm sau, tôi đến chơi nhà Lê văn Tuấn. Thằng này còn được gọi là "Tuấn râu". Cách đây không lâu, Quách Lục có thơ vui:

                  "Râu ria rậm rạp quanh hàm
                   Bố ngồi một chỗ hổng cần làm cũng dư ăn"

Hai thằng ngồi uống nước tán dóc cười đùa đủ chuyện. Tôi bỗng giật mình khi thấy trên tường treo bức tranh trừu tượng. Ái dà! Tuấn râu biết chơi tranh loại này thì ghê thật! Tôi thì cứ tranh phong cảnh như tranh của Levitan cho dễ hiểu. Loại tranh trừu tượng này đòi hỏi vừa tâm hồn vừa thêm trí tuệ. Màu sắc trong tranh mới là tiếng nói trực tiếp! Tôi hỏi nó giọng thán phục:

  - Mày chơi tranh này có tốn kém không?
  - Tranh của Phùng Tất Đạt đấy!
  - Nó tặng mày hả?
  - Tặng gì mà tặng! Hồi đó nó vứt đầy trong phòng. Đến chơi muốn lấy... cứ việc lấy đem về mà chơi!

Mỗi khi nhớ lại, sao mình không vơ vài tấm thì bây giờ chắc trúng... rồi. Cứ tiếc như... tiếc của!

Bụp!!! Phấn của thầy Nguyễn Giõng nhắc nhở rồi. Không sao đâu! Thầy sẽ cho nợ... Đã nói chuyện riêng với Phùng Đạt rồi thì đây là dịp hay nhất để nói chuyện với thơ Như Thương.
 
Năm ấy, tôi làm tài xế chở anh bạn Lê Văn Chàm ra phi trường Phụng Dực đón bạn Phạm Kim Hương về thăm  lại Ban Mê. Con ngựa chứng sân trường run lẩy bẩy ngồi sau xe tôi hỏi đủ thứ chuyện về cô bạn gái sắp được gặp mặt. Nó đang hỏi "Cối Xay Gió" đấy! Vậy mà nó cứ hỏi! Tôi cứ chạy! Ra đón Kim Hương hôm đó có nhiều bạn tôi không nhớ hết. Có Tất Đạt, Quách Đình Chiến, Anne Tuyết Lan, Huỳnh Văn May, Nguyễn Hữu Quý... Lần đầu tiên tôi biết đến Kim Hương. Mình hạc xương mai. Đi đứng dịu dàng. Mái tóc dài xỏa vai. Nói chuyện nhẹ nhàng. Tôi thấy bạn ấy trẻ hơn tuổi rất nhiều. Khi ghé nhà bạn Chiến, Kim Hương có đem về tặng bạn tập thơ "Đàn cho biển hát" và nói ra nỗi nhớ bông cà phê, hoa dã quỳ... Các bạn có mặt ít nhiều đều quen biết Kim Hương nên chuyện trò thư thái tự nhiên. Tôi hơi ngại nên mượn tập thơ ngồi đọc. Miệng lẩm bẩm thằng yêu thơ ngồi đây không tặng... tặng mấy thằng ấy... đúng để làm kỷ niệm! Mấy ngày sau, Kim Hương tổ chức gặp mặt bạn bè tại quán Văn. Bạn Chàm của tôi có dẫn vợ cùng ra. Nghe kể vui lắm!

Cho đến một đêm ở trong rẫy cà phê nằm nghe "câu chuyện thơ nhạc" do Bích Huyền biên tập từ bài viết của Lê Hữu "Thơ Như Thương, tình yêu, những khuôn mặt". Nghe xong phải thốt ra khỏi miệng là hay quá! Viết hay! Thơ hay! Đọc hay! Nhạc kèm theo cũng hay! Gặp lại Lê Văn Chàm khoe cho nó biết Kim Hương có thơ được truyền thanh nước ngoài phát lên. Như Thương nổi tiếng rồi Chàm ơi! Nó chẳng nói gì. Mắt nó sáng long lanh. Miệng nó cười ngô nghê... Với bản tính hay tò mò về người nổi tiếng, tôi tìm thơ Như Thương đọc... càng đọc càng không dám đến gần, lưỡi như níu lại. Chung quanh Như Thương có các giáo sư, nhà văn, nhà biên khảo... họ nói cho mà thấy! Biết bao trang mạng mời rước Như Thương về vườn thơ của họ. Đành phải ngưỡng mộ từ xa thôi... kính nhi viễn chi!

Nhưng có những bài thơ như buộc mình phải mở miệng cám ơn Kim Hương. Đọc những bài thơ Kim Hương viết về người mẹ thương yêu... tôi đã vô tình không nhận ra bao đêm mẹ của mình cũng nuốt nước mắt vào lòng:

                   "Võng đưa hiu hắt bên thềm
                     Dòng sông lặng lẽ,lòng mềm vọng phu"
                                                       (Gân Guốc Một Đời - Thơ Như Thương)

Thơ Kim Hương cũng mở mắt cho tôi nhận ra cả một tấm lòng của mẹ tôi trong những ngày cơ cực,gian nan:

                    "Đôi vai dẫu có rã rời
                     Làm sao chậm bước nhịp lơi gánh gồng"
                                                       (Tất Tả Đời Mẹ - Thơ Như Thương)

May mắn cho tôi còn mẹ để thấy yêu mẹ tôi hơn:

                    "Còn đâu ôm một vòng tay
                     Còn đâu rờ trán những ngày ốm đau
                     Còn đâu lặn lội cháo rau
                     Còn đâu giọt nước mắt sầu âu lo
                     Còn đâu khuya lạnh nằm co
                     Còn đâu manh áo nhường cho con mà"
                                                        (Mẹ Ơi! - Thơ Như Thương)

Mình cám ơn Kim Hương nhiều lắm!

Hello! Các chàng trai! Cứ việc sắp hàng! Trái tim Như Thương dành hết cho Người Mẹ rồi!

Nghĩ lại ngày đầu gặp Kim Hương bỏ lỡ dịp làm quen... đánh mất khoản rượu mời để khoe với mấy bạn thơ. Nghĩ cũng hơi tiếc... gần gần như tiếc của!.

Bụp! Thầy Nguyễn Giõng lại nhắc nhở rồi! Em biết nếu em nói chuyện riêng tiếp thầy sẽ cho em nợ... thầy chưa phạt ai bao giờ... Hát đi thầy! Hát đi thầy! Thầy dễ mềm lòng trước lời xin của học trò. Ai cũng nhớ đến thầy với bài "Ngọc Lan"... kỳ lạ như tơ vương ma ám. Em nhớ có lần thầy khan giọng phải đi mua kẹo ho ngậm cho đỡ đau họng nhưng khi vui thầy vẫn hát... có bài thầy phải hát lại... bớt xuống cho thầy một hai tông đi! Tiếng hát! Tiếng cười! Tiếng học sinh! Tiếng hồn nhiên! Luôn luôn vây quanh thầy!

Đầu năm nay, tôi cùng với Chàm đi ra thăm Y Long bị tai nạn.Gặp gỡ Huỳnh Văn May và Nguyễn Hữu Quý cùng chúc Tết muộn với nhau. Bạn May kể cho mình nghe chuyện thầy Nguyễn Giõng có về thăm, có họp gặp mặt nhau... không có tụi mày. Lúc thầy mừng tuổi mỗi đứa tờ hai đô thầy có nhắc để dành cho mấy đứa trong Buôn Trấp. Thằng Kỳ! Thằng Đạt! Thằng Chàm!

Ôi! Thương thầy quá đi! Nhưng em nhớ thầy thì ít. Nhớ hai đô thì nhiều! Rõ ràng của mình bị mất thì phải... tiếc của rồi!

(Hết tập 1)
Phạm Đình Đạt

Nằm Tiếc Tuổi Xuân

Ngoài trời mưa tí tách
Lách cách trên chòm lá
Cái lưng cứng như đá
Cánh tay mỏi lăn tăn
Hai chân có kiến bò
Răm ran..không cựa nổi
Năm nay sao lạ quá.
Trở gió lại thấy đau 
Mình đã già rồi sao…
Ngoài trời mưa râm rắc
Con thằn lằn tắc lưỡi
Tiếc nuối tuổi xuân qua
Nghĩ mà thương cho nó
Thương nó lại thương ta
Tuổi xuân cũng đã qua
Tuổi già lục tục đến
Ta nay cũng đã già..
Nằm tiếc tuổi xuân qua
  
Chợ lầu..31/05/2012
Nguyễn Thạch

Wednesday, May 30, 2012

Kỷ niệm của Tín về Đoàn Văn Thái

Đoàn Văn Thái thân mến!

Cám ơn Thái có lời thăm hỏi, ngày xưa tụi mình học cùng lớp, nhà ở sát vách nhau. Năm lớp 10b3 Thái vượt lên đứng đầu lớp, điều này thực sự mình hằng ngày chứng kiến, căn gát sau của Thái, đứng ở phía sau nhà mình cách chỉ một bức tường thấp sẽ thấy hết sinh hoạt của Thái - đúng không Thái? Tan học Thái cắm cắm cúi đi như chạy về nhà, Đi học (RẤT) rất đúng giờ, chỉ vào lớp trước 1 phút, không hơn không kém. Tất cả sự tiết kiệm thời gian là để Thái đứng bảng luyện kể cả đêm khuya, trưa, chiều, 2 tay luôn đầy bụi phấn, thậm chỉ không kịp lấy khăn lau bảng nữa đó, những kỷ niệm về Thái - thấy thì buồn cười nhưng khi đó Tín rất Khâm Phục Thái, Thái phi thường.

Các bạn thấy Thái không hề đi chơi, gặp ai và chả muốn ai gặp. Đúng chỉ một lần duy nhất thấy Đoàn Văn Thái tham dự picnic một lần như hình xưa đã ghi, Tín không nhạo Thái đâu nhé, vì mình nhớ kỹ: Tín và các bạn năn nỉ thuyết phục mãi Thái mới đi, hoan hô Thái. Khi đó mình nghĩ: e rằng sau này mang tiếng bạn học sát nhà nhau mà chả có kỷ niệm gì sất, Thái chỉ biết học, hằng tháng Thái được các Thầy giao Thái làm semi môn, gần Thái để được xem điểm thôi...

Thái thân!

Qua mail của Thái và Hải mình mới biết tin về Thái và Dương đó!

Lúc này bé Hường em Thái ở đâu, chắc lên Bà nội hay ngoại rồi, cho anh Tín có lời thăm hỏi nhé! Lúc mình chuyển dọn về đường Nguyễn Trãi ở, Hường hay xuống nhà mình chơi, sau đó là không rõ, qua biến cố 75 là mù tịt luôn.
Thôi mình tạm dừng, sau này tâm sự thêm...

Chúc BS Thái cống hiến cho mọi người tâm nguyện của mình được viên thành!

Thái ái! 

TB : Thái gởi cho bạn bè những model tóc đẹp lạ, nhưng khó xài quá. Trao đổi diễn đàn th74 cho vui đi Thái, mai mốt lão hết run tay không viết gì được đâu, tai mình cũng ù rồi, nghe chỉ một tai phải thôi, huống là... Cất tủ rĩ rét hết...

Dung Đi Rồi

Trang blog này là góp nhặt những mẩu văn nho nhỏ của các bạn sau ngày Dung rời quê nội để trở lại Mỹ:

Nam Đà

Dung thương,

Dung đi rồi, nhà vắng kinh khủng. Đà và các bạn đều buồn.

Cũng như 38 năm về trước, lại có người muốn gửi tặng Dung bài hát này.

Không như ngày xưa còn bé, dấu biệt vì sợ bạn mình mải yêu bỏ học, lần này già rồi chả còn lo gì nữa Đà gửi cho cả làng cùng nghe để tụi mình lại đoán xem ai là ai nhe... và cũng để cho các bạn biết Tổng Biên Tập nhà minh không hề tượng đá tí nào... Cô nàng này đến rồi đi như cơn gió, làm xao xuyến cả một mớ tim già!!!

Khi nào bớt buồn Đà lại viết cho Dung.

Nam Đà



Minh Trung

Nam Đà ơi,
Hay quá! 

Minh Trung nghe mà lòng mình còn xao xuyến huống chi Dung là người trong cuộc, lòng nàng bây giờ chắc đang lắng xuống nhớ bạn bè...


Trần Dung

Đà ơi,

Máy bay càng xa quê nội bao nhiêu, cái buồn thấm vào Dung nhiều bấy nhiêu. 

Sáng nay Dung cũng dậy vào 5g30 như những ngày ở bên cạnh Đà, chỉ có khác là đi ra đi vào một mình, không có ai để tán dóc, và dĩ nhiên là không có "bà mẹ chồng" Nam Đà ở bên cạnh cằn nhằn, nhắc nhở, và săn sóc. 

Lần này rời Việt Nam, Dung của Đà cũng không khá hơn lần ra đi năm xưa mấy, vẫn ngố như vậy. Nghe bản nhạc "Tiễn Đưa" lòng bỗng chùng xuống, nhưng không dám đoán người nhờ chuyển là ai. Đà cho Dung gởi lời cám ơn đến bạn ấy.

Tối nay, mình không còn ở bên cạnh nhau để chia ổ bánh mì nửa đêm rồi.

Dung


Kim Hương

Dung ơi,
Bạn có biết không... khi mình về lại "quê ngoại" mình lại bận rộn tất bật với cuộc sống quay cuồng và không còn thì giờ để nhớ nhiều như các bạn "quê nội" đâu... chỉ ngoại trừ về đêm, khi giấc ngủ của mình chưa điều chỉnh được thì mình lại ngồi nhớ quay quắt.... Vì thế khi Kim Hương đọc câu viết của Nam Đà "... Cô nàng này đến rồi đi như cơn gió, làm xao xuyến cả một mớ tim già !!... " thì Kim Hương hiểu thấu tim can "mớ tim già yêu dấu" ấy lắm lắm....

Kim Hương


Kim Oanh

Hahahahahaha, "Dung Tượng Đá" nay hết là Tượng Đá rồi . Hahahahahaha .
Họ Nội đã đổi tên Dung bằng những ưu ái tuyệt vời!

Đọc tin tức của Quang Cưa ngay khi tiễn Dung, email của Tín, của Nam Đà, .... của các bạn, của Dung... làm mũi của Cái Oanh cũng cay cay :-)

Sáng nay có thì giờ, Cái Oanh nghe bài hát "Tiễn Đưa", không đoán được là ai hết; Giọng hát rất hay, lời nhạc bình dị nhưng dễ thương và sâu săc.

Xin chúc mừng tác giả đã "có hứng" sáng tác .
Xin chúc mừng Dung đã "gợi hứng" được nhạc sỹ .

Vậy là cả hai vị đã làm cho hai họ được nhờ là được thưởng thức đấy nhé. Hihi.

Dung ơi,

Mang theo thật nhiều những kỷ niệm và "mít ướt" suốt đoạn đường về phải không? Cái Oanh cứ lo rằng máy bay mà dột thì có biết bao nhiêu nơi bị ngập lụt đây??

Thôi thì phải đến lúc chia tay thôi.

Thương mến,
CáiOanh.

PS: Dung có nhớ ăn thịt bò khô không vậy? Hihihi.


Trần Dung

Cái Oanh ơi,

Chỉ dám làm dột máy bay tí ti. Sợ làm dột nhiều, máy bay không về tới nơi được thì nguy to!

Lần trước rời Việt Nam đã mang theo một mớ kỷ niệm. Kỳ này, kỷ niệm chất chứa gấp đôi!!!

Mấy bữa nay mặc dù bận bịu công việc và bị jet lag nhưng cũng không tránh được buồn và nhớ. Cũng ráng chịu vậy, phải không Oanh?

Dung

Tuesday, May 29, 2012

Trời Ơi Sao Lại Xí Phần!

Dung thương,

Sau lần đầu tiên Dung về thăm Việt Nam, như Minh Khuê nói Dung đã để lại trong lòng thầy cô và các bạn rất nhiều tình cảm và ít nhiều sự khâm phục.

Nhưng với Đà thì, khi Dung đi, Dung đã để lại hậu quả rất nghiêm trọng... các nhà thơ xuất hiện nườm nượp... từ thành ra tỉnh.

Nói như Thế Hùng thì "tình thơ lai láng, ý thơ chóe lóe... nhà thơ xuất hiện đầy đường..."

Cô Minh Hưng thì lại làm tặng cho tụi mình 4 câu thơ... mà cô chưa làm theo kiểu này bao giờ... với câu nghi vấn  "Dung ơi, Nam Đà ơi cô làm thơ giống tụi em chưa". Thế mới biết Đà làm thơ mà thầy Khánh phải thốt lên "Thầy đâu có dạy các em làm thơ kiểu này"  hi... hi... vui thiệt.

Cô Minh Hưng viết vậy nè:

                      Đà nhớ Dung quá làm thơ
                  Hôm qua nằm ngủ Đà mơ Dung về
                     Ơ hay đêm vẫn nằm kề
                  Mà sao sáng dậy, Dung về nơi mô?
                                                     Cô Minh Hưng

Sau bài thơ đầy bí ẩn của bạn Minh Khuê về Dung, lại có một cuộc đấu thơ thật ác liệt giữa các đấng nam nhi đầu bạc mong được làm người mà Minh Khuê nhắc đến... Sáng nay, bạn Thạch làm thơ khiêu chiến với bạn Thế Hùng... Xong, ngoài Phan Thiết hôm nay chợ Lầu cúp điện, anh chàng gọi cho Đà, đọc bài thơ mới làm xong, nhờ Đà chép lại và gởi lên diễn đàn... Thế mới biết cuộc chiến càng ngày càng ác liệt... Các bạn chờ xem bạn Thế Hùng làm thơ quậy nhe !!! Vui phải biết..

Còn đây là thơ của Thạch làm từ bãi biển Phan Thiết:

                       Trời ơi sao lại xí phần!

                     Nằm mơ là chuyện dương trần
                Ai ai cũng có cái phần nằm mơ
                    Thạch đây đột xuất làm thơ
               Khuyên can ông bạn, nhà thơ bùng nhùng
               Lỡ đâu thương thiệt.....
                                    não nùng tấm thân.
              (Ngày xưa nhận đại là anh hùng,
              Ngày nay nhận đại bị khùng đó anh)
              Thạch đây không dám lanh chanh
              Nhảy vô nhận đại, dành phần với ai
              Sợ mai chết xuống diêm đài
              Bị loài quỷ sứ cưa hai nấu... mì
              Thế là quỷ sứ âm ty
              Có được một bữa xực mì ngon ơ!
              Nam Đà ơi hỡi Nam Đà
              Thạch đây không dám la đà chuyện đó đâu!!!
                              Nguyễn Thạch làm tại bãi biển Phan Thiết
                            trong một ngày cúp điện

Gởi Dung và các bạn đọc cho vui nhe

Thân mến
Nam Đà

Bạn Khuyên... Khuyên Bạn!

Sau khi đọc hai bài thơ "Ta Khổ Vì Ai? và "Ta Khóc Vì Ai?", Thế Hùng viết lời bình sau:

Khuê đang nói hộ ai dzậy ta? Nếu không ai xung phong nhận thì Hùng "nhận đại" vậy! Biết đâu, may ra... Ừ biết đâu may ra... Hì ì ì ì.
Thơ Minh Khuê cũng hay "ác".

Thân mến
Đỗ Thế Hùng



Nguyễn Thạch thấy vậy mới khuyên Hùng:

Đừng nhận đại HÙNG  ơi... nhận Đại là nhận DẠI... đó HÙNG.



Đọc lời khuyên của ông bạn hiền, Thế Hùng liền cảm tác làm bài thơ dưới đây:

Lời khuyên chí phải Thạch ơi!
Hùng về xem lại những lời "..." xưa
Gom bao thương nhớ cho vừa
Người đi mang ngọn gió thưa trả đời
Dzung đi xa tít mù khơi
Mà Hùng cứ tưởng bên đời còn... Dung
Nghe Thạch khuyên
                  Hùng thấy... lùng bùng
Ngoảnh quay mặt lại thấy bừng tim côi
Đời chúng ta-đôi đoạn cách rồi
Làm sao tìm được tháng ngày mộng mơ
...Dẫu cho hóa đá vẫn chờ
Hồn thơ thuở ấy có còn thoảng hương...
Dẫu cho muôn dặm tình trường
Mình đây cứ nhận... ĐẠI, vô thường ngất ngây.
                                 (Đỗ Thế  Hùng)

Hà hà, khoái thiệt. Nhận đại rồi "mần thơ" cũng khoái thiệt
13.25 PM chiều 29/5/2012 Lăng cô Huế

Cảm tác từ lời khuyên của bạn hiền ở Chợ Lầu. Thạch ơi, chờ đấy! Thế nào cũng có dịp nói chuyện ngày xưa với nhau.

Thân mến
Đỗ Thế Hùng


Không ngờ sau đó Hùng lại nhận được một lời khuyên... "hại bạn" của Nam Đà:

Hùng ơi,

Cho Nam Đà làm thơ tình iu, tiếp theo bạn và Thạch nhe...
Cô nàng Dung đi rồi để lại bao hậu quả, làm tụi mình phải đấu súng ý quên đấu thơ vui thiệt!

Đừng nghe lời Thạch, Hùng ơi
Khuyên bạn như dzậy để mơ một mình
Hình như Thạch muốn mần thơ 
Bèn khuyên Hùng vậy để mơ độc quyền
Dung đi, Dung đến vẫn còn Dung
Làm thơ ngoài biển nhớ nhung não nùng
Nghe Thạch khuyên...
                  Đà cũng thấy lùng bùng
Hùng cứ nhận đại... ai thua biết liền
                                (Nam Đà)



Đọc xong bài thơ của Nam Đà, Thế Hùng đành phải than một câu "phen này 4 bồ chữ không chỉ dành cho chúng ta mà phải chia cho Nam Đà nữa rồi các bạn ạ!!!"

Dzui, dzui thiệt!!! Cứ dăm tháng Dzung vù về một lần thì là ôi thôi...

Tình thơ lai láng
Ý thơ chan hòa
Người thơ chói lóa lóa
Xuất hiện đầy đường thì vui ra phết!

Nam Đà mà còn tức cảnh sinh tình, biến thành thi sĩ nữa thì... than ôi! Minh Trung ơi, Chí Hòa ơi, Hồng ơi... phen này 4 bồ chữ không chỉ dành cho chúng ta mà phải chia cho Nam Đà nữa rồi các bạn ạ!!! Thuở xưa lúc còn đi học có bao giờ thấy Đà mần thơ đâu, và mới đây nữa: nói mãi mới thấy nhà văn Nam Đà có mặt trên diễn đàn, còn đâu là cứ tẩn mà tẩn mẩn phối hợp với Trần Dzung nghịch ngầm (như ngày xưa)  chứ có văn vẻ thơ thẩn gì. Ấy thế mà... đánh đùng một cái... Tuyết Mai mần thơ, Nam Đà mần thơ, Hùng (ngồi ngoài biển) cũng mon men làm thơ nữa. Nói chung là T...U...Y... Ệ...T, tội lỗi là do Dzung hết đó. Hì ì ì !

Dzui thiệt
Đỗ Thế Hùng


Cuối cùng Nam Đà viết thêm vài lời bình về thơ của Minh Khuê và Nguyễn Thạch chung quanh mấy bài thơ liên quan đến "Ta Khổ Vì Ai? Ta Khóc Vì Ai?"

Cho Minh Khuê
Minh Khuê ơi,thế là lại có 1 rừng théc méc sau khi cô nàng Dung nhà mình bay về nước!!! Mình nghi nhân vật này với anh chàng gởi cho Dung bài hát Tiễn đưa là một quá... hôm đó ảnh không ra phi trường đưa Dung đi được, nên đã có một bài hát rất cảm động... Không ngờ Dung Tượng Đá mà đào hoa phết nhỉ... Thế Hùng đang dũng cảm nhận liều kìa, bạn Thạch lại đang xin can... Công nhận Thế Hùng nói đúng Minh Khuê làm thơ "ác" thật.

Cho Nguyễn Thạch
Dạo này Thạch làm thơ tình yêu hơi nhiều, rất lãng mạn và rất thơ!!! Vậy mà bạn cũng đã từng viết "Yêu... Hiểu Được, Chết liền!!!". 

Mình lạy trời bạn mãi mãi không hiểu yêu là gì để còn đem lại niềm vui cho các bạn trong các bài thơ và nhất là video clip "90 Năm Cuộc Đời" ở Buôn Cô Thôn lúc Dung về. Thân mến.

Nụ Cười Duyên Dáng


Các bạn ơi,


Quách Lục gửi hình và thơ minh họa đẹp và hay quá. Đà khoái hình Dung ngồi ở nhà sàn với phụ đề:


                    Nụ cười duyên dáng yêu kiều
                    Thuở còn đi học có nhiều anh theo
                                                    (Quách Lục) 

 
Đà muốn sửa như vậy nè (anh Trân mà đọc được chắc sẽ bay về phá nát buôn Cô Thôn quá)

                    Nụ cười duyên dáng yêu kiều,
                    Thuở còn đi học, biết yêu là gì!
                    Bây giờ tuy quá xuân thì.
                    Nhiều chàng vẫn muốn lầm lì giết nhau!
                    Má chồng càng thấy càng đau
                    Nắm tay, kéo cổ mau mau đuổi về
                     
                    Về thì về, yêu vẫn cứ yêu!!
                    Phen này về Mỹ chắc tiêu cuộc đời.
                    ke... ke
                                                   (Nam Đà)

Nam Đà (buồn thì buồn, quậy thì cứ quậy... là chủ đề của năm học) 


TB: Sau khi Nam Đà gởi bài thơ này ra, diễn đàn nhận được những ý kiến sau:

Cô Minh Hưng

Cô tặng Nam Đà và Dung những câu thơ sau: 
Nam Đà làm thơ vui, có duyên không chịu được, hihihi... Trổ tài đi, cứ dấu hoài, nhớ Dzung nên Nam Đà thành thi sĩ rui, đúng không NĐ???

                    Đà nhớ Dzung quá, làm thơ,
                    Đêm qua nằm ngủ Đà mơ Dzung về,
                    Ơ hay, đêm vẫn nằm kề,
                    Mà sao sáng dậy, Dzung về nơi mô!!!
                                               Cô Minh Hưng 

Kim Hương

Ai mà bảo làm thơ khó ấy hả... vào trang Blog của Nhóm 74, đọc hết những bài thơ trên ấy, bảo đảm sẽ thành thi sĩ liền!
Nam Đà mà làm thơ như vầy thì Kim Hương bái Nam Đà làm sư phụ đó.... Cười xéo quai hàm luôn...

Đỗ Thế Hùng

Tuyệt, hay thế! Nam Đà "còm men" rất chuyên nghiệp. Hương thi sĩ còn "sái cổ" thì Hùng mỗ ăn thua gì. Nhưng mà...ơ hơ...chúng sinh bá tánh lầm lì giết nhau thật à? Nếu quả thế thì Dung Trang chủ  ơi, người phải lui về Tuyệt Tình Cốc để tu luyện thô ô ô i i i!!!

 

Thời Gian

   Bao nhiêu năm gặp lại,
   Đầu tóc đã hoa râm
   Không nhận ra nhau nữa
   Ôi! Thời gian âm thầm...
         
                -ooo-

   Thời gian như giun dế
   Đục khoét chẳng chừa ai
   Tuổi xuân cùng sức khỏe
   Theo thời gian trôi dài...

                -ooo-

   Thu qua rồi Đông đến
   Chẳng trả lại mùa Xuân
   Người như bao năm tháng
   Mỗi năm sang một lần

                -ooo-

   Còn mấy nẻo đường thôi
   Cùng nhau đi đến cuối
   Hãy vui, đừng ngoảnh lại
   Buông sầu bi bên đời....

   Tặng Dung nhân chuyến về thăm họ nội. 
   Minh Khuê

Monday, May 28, 2012

Họa lại bài thơ "Ta Khổ Vì Ai?" của Minh Khuê


Người ơi sao nỡ vô tâm vậy...
Từ biệt nhau đi chỉ mấy lời
Tình kia tôi lỡ trao em hết
Em lại vô tình chẵng hiểu chi
Mới biết yêu người… không dám nói
Ôm mãi cho mình mối tình si
Hoa kia vẫn nở trong vườn cũ
Hoa cùa lòng mình tan tác rơi

               Chợ Lầu... 28/5/2012
               Nguyễn Thạch

Bún Riêu


Nam Đà, Tráng sĩ ơi à,
Hai mi tán tỉnh bên bà bún riêu
Biết đâu từ sáng đến chiều
Hai ba tô bún, ít... nhiều... lưng lưng!
Thôi thì, em chả... ngập ngừng
Húp vô cái rột... người dưng đấy mà
Ông thì bái phục bà bà
Già rồi bé nhá, mụ gia tỉnh tò!

Kim Hương


Bún riêu ngon lắm Hương ơi!
Không màng tán tỉnh chỉ mời ăn thôi,
Sáng qua tớ đã ăn rồi...
Tối nay đãi bạn ta ngồi cho vui,
Gắp từng sợi bún ngon bùi!
Chia cho tráng sỹ hết rùi còn đâu?
Thấy thèm mi hãy dzìa mau...
Kẻo già răng rụng bún đâu còn phần...?

Nam Đà

Sunday, May 27, 2012

Mít Ướt

Mình sợ nhất là: con gái khóc,
Bốn mươi năm qua đầy sóng gió.
Hội ngộ, quá dzui mừng: lệ rơi,
Tóc muối tiêu, vẫn còn mít ướt.
U sáu mươi, vẫn cười nắc nẻ.
Chia tay bịn rịn, ôm nhau khóc
Bị hiểu lầm lại khóc phải dỗ…,
Khóc rồi cười, đúng là mít ướt…
                        Vẫn dễ thương… đã thiệt!

TCHOA. 

Nào Ngờ

Diễn đàn bảy tư thầy Khánh lập
Còn lạ lùng, ngần ngại viết bài, 
Chỉ có vài nhà thơ lãng yêu.
Nào ngờ, khi mình liều: làm thơ,
Ôn kỷ niệm, ngày ấy bị ghẹo, 
Giờ này, các bạn đã trổ tài,
Diễn đạt tình bạn, mối tình đầu, 
Thế là các bạn đã làm thơ…
                             Hay quá … đã thiệt!

TCHOA.





Ta Khổ Vì Ai? Ta Khóc Vì Ai?

Các bạn mến yêu ơi,

Tổng Biên Tập của chúng ta về và đi nhanh như một cơn lốc, nhưng đã để lại trong lòng những người đã gặp bao trìu mến, thân thương và ít nhiều cảm phục. Nhưng có 1 nhân vật đặc biệt đã có những pha hành động độc đáo để thể hiện tấm chân tình. Minh Khuê chứng kiến với vô vàn ngạc nhiên, cảm động và tự nhiên muốn "nói hộ người ta"  (tuy chẳng ai thèm nhờ) để bổ sung cho bài TIỄN ĐƯA của Nam Đà và Hồng A thêm phần tròn trịa....    

                        TA KHỔ VÌ AI?
                Nhớ người ta chẳng nói ra,
            Bao nhiêu nước mắt cũng là hư không!
                Kể sao cho xiết bão lòng,
            Đùng đùng nổi dậy từ Đông gặp nàng
                 Từ Xuân sang Hạ, Thu vàng
            Hồn ta thổn thức vì nàng từng giây.
                 Nỗi lòng biết tỏ sao đây?
            Mới vừa thấy đấy mà nay nghìn trùng...
 

                     TA KHÓC VÌ AI?
                Vì người ta khóc tự tim
             Khóc từ đôi mắt, để nhìn vậy thôi.
                Khuất người là đã quên rồi!
             Còn ta day dứt cả đời cuồng si!
                Trách Trời cho gặp mà chi?
             Để ta quay quắt mỗi khi đêm về...
                Nhìn trăng ta nguyện lời thề:
             "Yêu nàng mãi đến khi về với giun"
             
                 Minh Khuê

Vũ Khúc Quỳ Vàng


   Chiều nghiêng vũ khúc quỳ vàng
   Ơi con phố cũ nhạt hoàng hôn xưa
   Có hay bụi đỏ vẫn chưa
   Gom ngôn từ lại cho vừa tiếng yêu
   Vô tình bên vạt nắng chiều
   Dáng em rực rỡ khiến ta xiêu lòng
   Ru em lá biếc tình nồng
   Sắt se lạnh của ngóng trông hôm nào
   Cao nguyên gió lộng xôn xao
   Ta về ngắm lại ngọt ngào ngẩn ngơ
   Để ta nói với tình thơ
   Rằng em cánh mỏng ơ hờ khói sương
   Dường như ta lạc dặm đường
   Trái tim từ độ đã vương bụi hồng
   Mai sau trong quãng mênh mông
   Biết em còn đấy giữa hư không đời
   Hay trong bom đạn tơi bời
   Quỳ vàng em đã rã rời sắc hương
   Yêu em một nhánh vô thường
   Sao em đi biệt… Miên trường nghìn thu
   Như Thương


 



Wednesday, May 23, 2012

Xa Rồi Giấc Mơ

Bạn Dung về lại chốn xa,
Lòng còn man mác nỗi buồn chia ly.
Xa rồi cười nói, nâng ly...
Xa rồi hình bóng bạn bè bao quanh.
Cuộc đời đã hết xuân xanh,
Mơ về dĩ vãng, mơ thời vàng son.
Mơ về những món ăn ngon,
Mơ được trái bắp, củ khoai thơm bùi
Giờ đây, một bóng bùi ngùi,
Thôi đừng lưu luyến, ngăn dòng lệ rơi.
          Paul Cường tặng Dung

Còn Chút Gì Để Nhớ Ngày Về Ban Mê Thuột

bạn Dung ở vùng rất xa
bay về, thăm lại bạn bè ngày xưa
một cuộc hội ngộ ban trưa
khu hồ sinh thái, quê xưa một thời
dù cho muôn nẻo đường đời
trao nhau ánh mắt nụ cười thân thương
mái đầu nay đã điểm sương
nhưng ai cứ ngỡ, như ngày hôm nao
cuộc đời như giấc chiêm bao
gặp nhau nước mắt trùng phùng tuôn rơi
bạn bè mỗi đứa một nơi
giờ đây gặp lại còn gì vui hơn
một khi cảm thấy cô đơn
bạn đọc lưu bút cho thêm ấm lòng
thôi Cường chỉ có vài dòng
mong bạn nhớ mãi ngày về banme


Paul Cường  tặng bạn Dung

Tiễn Đưa


Sáng sớm ngày chủ nhật 13/5/2012 mở Email đọc vài dòng "Một Sợi Tâm Tình" của Trần Dung, Hồng đã buồn rơi nước mắt, giọt vắn giọt dài rồi. Còn vài tiếng đồng hồ nữa hẹn cùng các bạn tiễn Dung ra phi trường, lòng hằng mong thời gian trôi chậm lại, nuối tiếc làm sao quãng thời gian ba tuần lễ sống gần Dung, cùng cười và cùng khóc với Dung. Lòng buồn bã dẫu biết trước rằng sẽ đến phút chia tay, không biết bao lâu mới gặp lại nhau lần nữa?

Khoảng 9 giờ sáng, Thắng lái xe đưa các bạn ra phi trường. Nhớ sao 20 ngày trước vui biết chừng nào!!! Bây giờ không muốn khóc mà nước mắt cứ... Đừng khóc, đừng khóc xấu lắm, kỳ lắm, đau mắt lắm, đường lên, huyết áp lên thì chêt! Lòng dặn lòng phải cố vui lên! Không khí trên xe chùng xuống, tuy không dặn dò nhau nhưng bạn nào cũng tránh nhắc đến phút chia li gần đến.

Đâu đây có tiếng nói nhỏ nhẹ hiếm có của bà mẹ chồng "Hồng kể câu chuyện nào vui cho Đà cười đi".

Thôi thì nói chuyện vui vậy nhưng sao không nghe, không thấy tiếng cười như mọi khi!
                             “Đưa người ta không đưa sang sông
                              Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
                              Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
                              Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
                              Đưa người, ta chỉ đưa người ấy …”
                                                         Thâm Tâm

Đến phi trường còn sớm  Dung, Đà, Hồng, Thắng, Tâm, Cường, em Uyên đứng đợi bên ngoài. Không ai muốn cười muốn nói. Không ai muốn ăn muốn uống, dù bụng thì rất đói mà bánh mì và nước uống Thắng và Nam Đà mua rất an toàn thực phẩm và ngon!!

Ah... thầy Vĩnh và cô Minh Hưng đến kìa. Dung và các bạn đều xúc động trước cảnh Thầy Cô đưa tiễn cô học trò cưng của thbmt năm xưa.. Cả bọn chào Thầy Cô cùng ngồi hàn huyên, trò chuyện. Thu Thủy, Thanh Hương và Chí Hòa đến sau cùng.

Cô Minh Hưng và Dung

Thầy Vĩnh và Cô Minh Hưng

Cô Minh Hưng và Hồng A


Hồng A, Nam Đà, Cô Minh Hưng và Dung
Đến giờ Dung vào check in hành lí, xong Dung lại ra ngoài cùng mọi người. Những câu chuyện vui được kể để quên buồn, thầy cô và học trò cười vui vẻ trong chốc lát. Các bạn  tranh nhau ôm Dung thật chặt, hôn Dung thật kêu... rồi lại dấu mặt đi lặng lẽ ướt mi.

Cô Minh Hưng sợ cảnh này lắm bèn rủ các bạn nữ tạo dáng chụp hình đủ kiểu theo hướng dẫn của đạo diễn Nam Đà là đưa chân lên cao hoặc nghiêng người chống tay ngang eo. Lại có tiếng cười, nhưng sao gượng gạo thế? nhưng sao đầy nước mắt thế này??

Dung đẩy hành lý để vào checkin

Dung vỗ về Nam Đà trước khi checkin

Nam Đà và Hồng ngồi đợi trước cửa phi trường

Cô Minh Hưng và học trò tạo dáng để quên phút chia ly gần kể

Cô Minh Hưng và học trò tạo dáng để quên phút chia ly gần kể

Cô Minh Hưng và học trò tạo dáng để quên phút chia ly gần kể

Phút chia li đã đến, Dung ôm từng bạn  tạm biệt, nước mắt nhòa nhạt trên khuôn mặt các bạn. Cảnh chia li sụt sùi buồn lòng cả người đi cùng người ở lại. Dung tạm biệt mọi người và bước vào phòng đợi. Thầy cô cùng các bạn còn nán lại trên tầng lầu vẫy tay chào Dung. Bóng người ra đi cũng dần khuất sau lối rẽ cuối cùng… Chỉ còn là buồn và lặng lẽ khóc, trời ơi bao giờ mới gặp lại nhau... thôi thì lại gặp nhau qua net... như đã gặp... Tự an ủi và tự hy vọng Dung sẽ về trong một ngày rất gần, chứ không phải 38 năm nữa đâu... Đà ơi!! Đừng buồn,đừng khóc nữa !!


Hình lưu niệm trước khi chia tay

Hình lưu niệm

Hình lưu niệm

Tạm biệt các bạn

Người đi kẻ ở nghẹn lời
Bạn hiền xa khuất buông rời vòng tay
Nghìn trùng xa mỏi đường bay
Nhớ thương đã dậy trong ngày tiễn đưa.

Hồng A và Nam Đà

Dung trước khi lên máy bay
 
Máy bay chuẩn bị cất cánh

Quê nội nay đã xa rồi...