Đời thì bao la, nhiều cơn sóng dữ. Con người và tình đời thì nhỏ nhoi
như con kiến, yếu như tàu lá. Đầy những sum họp và biệt ly... Người thì
cứ đi, ta thì chờ mãi; và vì buồn tí ti bèn xin họa vần bài thơ "Đưa Người" của Hồng
A với tý tâm trạng, mong thày cô và các bạn lượng thứ. Mong tác giả
không phiền vì bài thơ "họa hình" này.
Sóng to, tình nhỏ... ê chề
Thôi, em ở lại. Não nề anh mang (đi)
Vì em muốn bước sang ngang
Tình anh ngày ấy, (em) hoang mang... quên rồi
Còn tôi với chút tình côi
Ngàn năm lắng đọng son môi nụ (hôn) đầu
Đợi nhau vàng vọt trăng sầu
Người ơi ngày ấy bên lầu thở than
Thề xưa lòng vẫn miên man
Cuồng si một thuở mang mang theo đời
Hồng tươi xuân thắm một thời
Mưa đông rớt lạnh, tóc người rối mau
Thương em thương đến kiếp sau
Mộng mơ còn mãi trăng sầu mắt sâu
Đời còn khắc khoải nối sầu
Lẽ nào gặp lại... (gây) nỗi đau tình cờ
Hai ta một thuở tình mơ
Hồng ơi, ta mãi nhé chờ đợi nhau.
Rất...tâm trạng
Đỗ thế Hùng
Saigon 11/01/2012
Đưa Người
Bến xe phố nhỏ não nề
Thôi anh – Ở lại buồn về em mang.
Chuyện tình ngày ấy ly tan
Đưa người ngày ấy, đò sang ngang rồi.
Xin em giữ chút tình tôi
Trăm năm lỗi hẹn, xa xôi tình đầu.
Chờ nhau vàng vọt trăng sầu
Sông trôi hồn lạnh phai mầu thời gian.
Tình xưa lòng vẫn thương đau
Thương ai thao thức đêm thâu nhớ người.
Thương ai dáng mỏng hao gầy
Sương thu rơi lạnh, tóc mây úa màu.
Thương ai ái ngại mắt nâu
Chiêm bao nửa giấc còn đau tình sầu.
Đời còn khắc khoải tìm nhau
Còn mong gặp gỡ, ngày sau tình cờ.
Đưa người một thuở tình thơ
Xin em – Ta mãi mãi chờ đợi nhau.
Hồng A
No comments:
Post a Comment