Gió giao mùa từng cơn sao quá lạnh!
Sương rơi rơi thấm ướt lá trên cành,
Đêm quán trọ... đưa lòng về ngõ nhỏ,
Biết suy tư từ lúc tóc còn xanh.
Đêm dài quá! Như đêm dài vô tận...
Luyến thời gian theo từng giấc tỉnh, say?
Cả Vũ trụ như đang ngừng chuyển vận...
Để lòng người đừng như vật... đổi thay.
Kỷ niệm đó mang thời gian nuối tiếc!
Mỗi Đông về... man mác thấm bờ mi,
Ta khe khẽ hôn Em lên mắt biếc...
Thoáng tao phùng rồi lại mãi phân ly.
Định mệnh ơi! sao "người" gieo nghiệt ngã?
Yêu đã chìm... nay khơi dậy trong ta!
Thời xa đó mà nay bỗng thoáng qua,
Không biết được... Ta, Em... ai lỗi hẹn?
Xưa quên hôn lên má Em e thẹn...
Chẳng đành lòng là những kẻ không quen...
Để đêm đêm ta không phải chong đèn,
Bao suy nghĩ... nhưng mà thương Em quá!
Tiễn Em về ta thành pho tượng đá...
Vạn ưu sầu lại chiếm trọn tim ta,
Khung trời đây... cảnh quen mà xa lạ,
Vắng em rồi... con Chim nhỏ xa xa...
QUÁCH LỤC lớp A1 THTH
Ghê thật! Tình thơ lai láng
ReplyDeleteHay thật! Tứ thơ ngút ngàn
Tội thật! Tình yêu trong sáng
Ai bảo ...quên hôn?!
Thế thì Lục ơi!...cứ buồn hoài... buồn mãi đi nhe.
Hà hà,đã thiệt! Thấy chưa? Ngộ đã piểu mà, nhân tài 74 nhìu như lá mua thu mờ.
Đỗ Thế Hùng
O la la sassoon! Hay wuá chời luôn, nhà thơ thứ thiệt! Cám ơn bạn Quách Lục nhé ...Mới vào diễn đàn thơ bay ra lai láng, kiểu này "Trang Chủ Dzung" nhà mình vất vả, phải làm việc overtime ;-)
ReplyDeleteĐã thiệt đó làm minhtrung tay vừa cầm viết lên, rung rung rớt ngòi mất tiêu rồi :-)
minhtrung